Có một em bé bị mắc bệnh nan y, em phát bệnh từ năm một tuổi. Vào viện, ra viện, chạy chữa khắp nơi nhưng chỗ nào cũng bó tay. 4 năm trời đằng đẵng mà như thoi đưa, tới 5 tuổi em được đưa vào Terminal care, nơi chăm sóc em những ngày cuối đời, không còn thuốc thang và điều trị thêm nữa.
Hàng ngày em đều được y tá mang cơm tới, nhưng có một ngày mùa đông ở terminal care, bác sĩ chăm sóc nói với bố em:
– Anh hãy cho con ăn bất cứ món gì, chỉ cần con bé thích thôi…
Ông bố hỏi em bé xem em muốn ăn món gì.
– Con muốn ăn nho
Cô bé đáp nhẹ nhàng.
Giữa mùa đông…làm gì có chỗ nào bán nho? Ông bố hiểu rằng đây là nguyện vọng cuối cùng của con, nên cố đi tìm khắp nơi, chợ, cửa hàng, siêu thị để..bất cứ chỗ nào ông nghĩ tới. Tiệm này, tiệm kia, đi tàu, đi bus…chỗ nào cũng không có. Rồi cuối cùng ông tới một tiệm bán hoa quả trong một trung tâm thương mại cao cấp, và ông thấy một chùm nho.
Cả đời ông cũng chưa bao giờ được ăn chùm cho to và đẹp như vậy, thật may mắn quá. Ông hỏi giá cô nhân viên bán hàng, rồi khựng lại.
Giá của chùm nho là 3 vạn yên.
4 năm rồi đưa con đi khắp nơi chạy chữa, tiền ăn tính hằng ngày, làm sao mà có tiền mua bây giờ.
– Cô có thể chia cho tôi 1, 2 quả nho được không?
Cô nhân viên nghe ông kể chuyện về con gái, lén lấy vài quả nho từ chùm nho lớn, cho vào một chiếc hộp nhỏ hơn, gói lại thật đẹp và đưa cho ông.
– Của ông hết 2000 yên. Xin cảm ơn ông!
Bàn tay ông bố run rẩy nhận chùm nho từ cô nhân viên, ông chạy như bay về lại bệnh viện.
– Nho của con đây! Bố mua về cho con rồi đấy!
Em bé đưa bàn tay gầy guộc bỏ một quả nho vào miệng.
– Bố ơi, nho ngon quá, nho ngon thật ấy.
Chẳng mấy chốc, em trút hơi thở cuối cùng trong tĩnh lặng.

・・・・・・・・・
Câu chuyện này là câu chuyện có thật. Em bé trong truyện ở bệnh viện Seiruka, và người nhân viên kia làm việc ở trung tâm thương mại Takashimaya. Câu chuyện này cũng đã từng được đưa vào tài liệu đào tạo nhân viên mới ở Takashimaya.
Có người đọc câu chuyện này rất giận người nhân viên, tại sao không đưa cho ông bố cả chùm nho, tại sao còn lấy tiền ông ấy?
Mình cũng nghĩ như vậy, tại sao không đưa cả chùm nho cho ông bố?
Lý do là, nếu người nhân viên cho ông bố, thì khi bố đưa cho con, niềm hạnh phúc nhìn thấy con được ăn sẽ giảm đi nhiều. Chùm nho lúc đó không còn là từ bố, mà từ ân huệ của một người xa lạ bố chuyển đến cho con.
Người nhân viên nhận 2000 yên đó đã nghĩ cho cảm xúc của bố nên đã làm như vậy. Sự tử tế trong nóng vội có khi sẽ làm tổn thương một ai đó…
Thật sự mình còn phải học từ người Nhật nhiều lắm!